Bản Asturias mà Daniel chơi trên piano từ đầu phim gợi lại cho tôi nhiều kỷ niệm. Đó từng là bản tôi nhắm tới chinh phục khi trở lại chơi guitar cách đây hơn chục năm, tôi không còn nhớ quá nhiều chi tiết xung quanh, nhưng vẫn nhớ thời điểm đó tôi coi Asturias như là mục tiêu duy nhất giữ chân ở lại với guitar. Và cũng khi tôi mang Asturias tham dự xong một cuộc thi guitar, một cách không hề chuyên nghiệp, thì tôi cũng rời guitar sau đó không lâu, và không còn trở lại.
Những phím đàn của Daniel hút chặt sự chú ý vốn đã rất cách biệt với mạch phim của tôi vào với những tâm sự của nhân vật. Thời gian tiếp theo đó của phim là những khung cảnh đẹp của vùng núi Pháp cùng sự tôn trọng không gian cá nhân của những con người với nhau. Và hơn hết, từ lúc khung cảnh đưa tới trong phiên tòa với sự nhiệt huyết của công tố viên trong việc diễn giải những chia sẻ của người đối diện theo cách có lợi cho luận điểm của bản thân, cho tới cách cắt nghĩa của phóng viên trên TV về chuyện ưa thích một giả thuyết này hơn giả thuyết kia, hay như thời điểm kết thúc phim, Sandra cũng chia sẻ về chuyện mong đợi một điều gì đó như phần thưởng cho sự chiến thắng này hơn là cảm giác nhẹ nhõm, người xem có thể thấy một câu chuyện về sự khác biệt giữa thích-thú-với-ý-tưởng và sự-thật.
Khi tôi trở về với đời sống hàng ngày sau hành trình dài ngày gần đây, tôi không còn có nhu cầu tương tác nhiều với những người xung quanh, “sự gần gũi”, như khái niệm của Xiang Biao chia sẻ, có phần do tôi căng thẳng, dù dành thời gian khiến tôi có chút để ý hơn với những suy tư của bản thân và những sự thật ngoài kia.
Áp lực lên cha của Daniel là rất lớn, từ lựa chọn chuyển đến ở tại vùng núi Pháp, tới lựa chọn homeschool cho Daniel, nhưng chỉ xuất hiện qua như một chi tiết nêu lên qua đoạn thu âm ở phiên tòa, nếu người xem chú ý, không phải tâm điểm hay gần gũi về mặt văn hóa của các lựa chọn, chẳng hạn nếu so với phim Upstream.
Tấm ảnh tôi để bên trên là thời điểm Daniel quay lại cửa sổ tầng gác mái.