20190427

Apr. 27, 2019

Dịp này là chăm viết hơn cho bản thân. Con người thời điểm này cũng có gì đó khác so với những năm trước kia.

Lần này cầm bút thì nhớ tới một chi tiết trong bài báo tôi từng đọc. Tôi từng có đọc đâu đó về tầm quan trọng của sự thân mật (intimacy) đối với sức khỏe tâm thần (mental illness). Tác giả bài viết kể về quan sát khi thăm các viện tâm thần, và phát hiện ra rằng hầu hết những bệnh nhân đều quên mất các câu chuyện của họ. Họ đơn thuần không thể kết nối giữa những gì họ đã trải nghiệm hôm qua, rồi những hôm trước nữa thành một ký ức có hệ thống. Một hệ quả là khi họ mất điểm kết nối với quá khứ, họ mất khả năng định hình các sự kiện trong tương lai. Và khi chúng ta quên câu chuyện của bản thân, chúng ta đánh mất các chặng đường trong cuộc đời, và chúng ta trở nên điên (thực ra sự đánh mất này vẫn xảy ra theo một mức độ nào đó dựa trên mức độ nghiêm trọng của việc đánh mất các câu chuyện). Và một cách kỳ lạ và huyền bí, bằng cách nhớ những gì chúng ta trải qua, chúng ta tưởng thưởng cho bản thân một cách rất lành mạnh. Tác giả cũng kể rằng khi hỏi những cặp vợ chồng về sự chung sống của họ, họ gặp nhau như nào, khi nào, lời cầu hôn diễn ra ở đâu, … thì luôn có một sự nhiệt huyết nhất định trong câu chuyện họ kể. Nhưng khi những câu chuyện đó bị đẩy sâu bên dưới những lớp thời gian quá khứ, câu trả lời cho “Các anh/chị đã gặp nhau như nào?” chỉ vỏn vẹn “Ở thư viện”, “Trên máy bay” hay “Ở một quán bar”. Đây là một ví dụ điển hình cho việc qua thời gian, chúng ta lãng quên các câu chuyện cá nhân và miễn kháng trước cảm nhận từng có.

Tôi đang học cách kết nối với bản thân trong khi kết nối với mọi người. Mỗi người có đời sống cá nhân riêng của họ, chưa kể mối quan tâm và khả năng phân bố thời gian rất đa dạng. Vẫn viết hàng ngày từng chút, thay vì làm phiền ai đó, như một cách cứu rỗi bản thân. Từng chút trải nghiệm sâu sắc với những kết nối mới đem lại cuộc hội thoại với bản thân cũng ở tầng sâu hơn.

Một sự thú vị đầy hoảng loạn, một số người có thể gặp, tôi đã gặp trong tuần này. Chẳng hạn đi trên đường, tôi cảm thấy một sự sợ hãi âm ỉ khi chỉ nhìn thấy 3 cái bánh của một cái ô tô đang chạy thôi chẳng hạn, và nghĩ, nếu không phải một cái bánh khác ở góc bên kia thì cái ô tô có di chuyển không. Kể cả biết là có cái bóng trông như của bánh xe bên kia thì cũng không chắc đó là cái bánh xe thật. Cái suy nghĩ đã xuất hiện như này thì gần như không gỡ được ra khỏi trí óc được nữa. Cùng với một chai Strongbow gần hết, nỗi sợ với cái ô tô chạy trên đường cách đây vài ngày xem liệu có điều gì xảy ra với nó hay không vẫn cứ lảng vảng trong đầu tới lúc ngồi viết như này. Cùng với nỗi sợ này thì chợt nhớ lại bản thân có khả năng thực hiện những diễn ngôn trong negative self-talk cực kì mind-blowing. Cơ bản là nhiều người họ nghĩ rằng rèn luyện được khả năng logic và lý trí là công cụ hiệu quả để đưa ra quyết định trong nhiều sự kiện diễn ra hàng ngày. Nhưng liệu có phải chỉ “chúng ta”, trong hình hài con người này, sở hữu những công cụ đó? Đây có thể là chủ đề tôi sẽ muốn đề cập trong một bài viết chi tiết hơn.