20190518

May. 18, 2019

Một cách tán thưởng sống động, thực hành cuối buổi, như một “show truyền hình thực tế”, ngay sau khi anh D công bố về sự tồn tại của “một bạn họ N” đã viết bài luận nộp sớm. Thực ra theo lịch thì X nộp đúng hạn rồi, kéo dài deadline đúng hẳn mọi người cũng quên dần. Trong đám đông ấy, đủ các biểu cảm, sung sướng có, tò mò có, nghi ngờ có, nghi ngờ về sự tồn tại của X. Ủa như vậy là mọi người cũng chưa viết gì ngoài X. Rồi trong khi nghĩ về đám đông hôm nay, lại chợt nhớ tới câu nói nổi tiếng made in làng Vũ Đại: “Chắc nó chừa mình ra!”. Với khả năng châm biếm của anh D thì ngoài chừa những thứ “cần chừa” thì đám đông này chừa ra cả những thứ có ích thì phải.

Sau thời gian đưa ra quyết định nghỉ học, dành thời gian nhiều hơn cho bản thân, những ngày thứ bảy, chủ nhật tôi cảm thấy như được về nhà. Chỉ mong mỗi tuần có bốn ngày, hai ngày của riêng tôi và hai ngày còn lại được gặp mọi người.

Tôi gọi nơi đây là MIT cho khoa học xã hội. Trong khi hầu hết mọi người tới đây đều đã quen một vài người trước đó thì mọi thứ đều thật là lạ lẫm với tôi. Việc được vây quanh bởi những con người thông minh với các góc nhìn khác nhau, một người có thể trở nên thông minh hơn đơn giản chỉ nhờ việc hít thở và thẩm thấu. Nơi những buổi nói chuyện ngắn, trò chuyện ngoài hành lang có thể trở thành thứ trăn trở vài tuần sau đó và khiến tự vấn nhiều hơn. Và không thể thiếu được là sự hài hước một cách thân thiện, thứ mà tôi lại có ít, của những con người ở đây.

Cũng muốn nuối tiếc, muốn có thứ cảm giác hoài niệm. Điều mà tôi lãng quên là mọi người tới đây không có chuẩn bị sẵn gì cả và cứ đưa đẩy theo những trao đổi. Nhiều lúc chỉ muốn nằm ra đó ngủ hầu hết thời gian và chỉ cần một vài ý tưởng hứa hẹn để theo đuổi. Có một thứ quan trọng trong bài nói của Jordan Peterson về Carl Jung trong việc tiếp xúc với những quái vật. Tiếp xúc với “những quái vật ý tưởng” trong khi chưa biết được vì sao lại có ý tưởng như vậy và đã có câu trả lời luôn rồi, không có thú vị lắm.

Đến ngày chim rời tổ. Tuần 4 ngày giờ tự bay.